🌤️ Truyện Mùa Xuân Ở Căn Nhà Cũ
Phim Yêu Miêu Truyện mùa hè ở Thành Trường An, phu nhân của tể tướng Trần Vân Tiều, Xuân Cầm bị ám bởi một con yêu miêu. Nhà sư Không Hải người Nhật được mời đến để trục xuất yêu ma khỏi nhà vua. Ông cảm nhận được sự hiện diện của yêu miêu và cái chết
Phần 1: Thơ ca Em yêu Miền Nam Miền Nam có lắm dừa xanh, Có sông lắm cá chảy quanh ruộng đồng Lúa vàng bát ngát mênh mông, Em yêu dừa ngọt, yêu đồng miền Nam. Bác thăm nhà cháu ( Thái Hòa) Hôm nào Bác đến thăm nhà, Cháu vui, vui cả lá hoa ngoài vườn.
Đang là mùa Xuân, mời bạn cùng đọc lại 15 Truyện Mùa Xuân do Nguyễn Mạnh Tuân phóng tác mà tôi đánh máy lại. Thuở xưa Nxb Sống Mới đã quảng cáo là truyện dành cho lứa tuổi từ 7 đến 77 tuổi. [Trần Vũ] Nguyễn Mạnh Tuân phóng tác. Dòng sông đục lờ uốn quanh cánh đồng
Nhưng bà ngoại chu đáo lắm, ngày mưa là mang cho con bộ quần áo khô và sạch, đến nhà thờ, con bé này vào phòng giải tội, thay quần áo khô. Quần áo ướt và lấm bùn thì gói lá chuối, nhát lễ xong đem về nhà giặt. Mấy cô cậu này bây giờ mợ có bắt đi lễ hằng ngày đâu.
Giới thiệu nội dung Mùa Xuân Ở Căn Nhà Cũ: Vào năm hai mươi tám tuổi thi Trình Nặc bắt gặp chồng ngoại tình, mà người ngoại tình với chồng mình lại là bạn thân của mình,trong một đêm mất cả chồng lẫn bạn thân, niềm tin cùng tình yêu bị phản bội lòng chẳng tha
Truyện tranh lấy cảm hứng từ thần thoại Hy Lạp. TÁC GIẢ GẤU MÈO Cung Bảo Bình Tốt nghiệp Đại học khoa học tự nhiên Hà Nội. Sở thích: vẽ truyện tranh, xem phim và ngắm mèo. Đã từng là một người có cái nhìn u ám về cuộc đời và bản thân nhưng từ khi xem quá nhiều phim Disney thì đã yêu đời trở lại.
Cô gặp anh trong lúc đang túng quẫn, cùng đường. Từ đó, vận mệnh đã lặng lẽ thay đổi. Vốn liếng nguyên thủy nhất của thiếu nữ đang độ thanh xuân giống những đồng xèng trên canh bạc vận mệnh. Hiện thực muôn vàn khó khăn đã khiến cô quyết định dùng những đồng xèng này để đổi lấy cơ hội tiếp tục học hành.
Chương 3: Mua nhà. Bến phà cũng không xa lắm, cô hỏi đường rồi, đi khoảng mười mấy phút là đến. Không nhìn thấy phà đâu, chỉ thấy mỗi tấm bảng hiệu dựng bên cạnh, bên trên viết thời gian của các chuyến phà. Chuyến tiếp theo đi từ nơi này là mười lăm phút sau.
Còn trong truyện Mùa xuân qua đèo, Y Uyên kể về chuyện đón tết ở thị xã Tuy Hòa thời gian 1955 - 1975: "Tới gần giao thừa, mọi người ra cả ngoài sân. Hỏa châu bắn rực trời để soi rõ bóng người ngoài ngõ (…) Ngoài đường người đi lại rầm rập. Chuông chùa, chuông nhà thờ đổ dồn, ngân nga, Hòa chạy vào trong nhà khoác thêm một manh áo ấm./
0bSI4. Trình Nặc nằm mơ, mơ thấy đã sửa nhà xong. Ở sân trước cô trồng rất nhiều hoa, hoa khoe nhau đua sắc thắm. Dựng một giàn nho, lủng lẳng từng chùm nho xanh. Tiết trời rất đẹp, cô giặt rửa chăn gối trong nhà, phơi đầy một sân. Gió thổi đến, drap trải giường phất phơ trên mặt cô, mang theo mùi nghe thấy tiếng cười khanh khách, một cô bé mặc quần bông đi xe trẻ em, chui tới chui lui dưới tấm drap, chơi trò đuổi bắt với cô. Cô đuổi theo, cũng muốn hỏi cô bé là con nhà ai, sao lại chạy vào sân nhà cô. Nhưng cô bé đạp xe rất nhanh, cô không đuổi trong phòng bếp có người gọi cô, gọi Nặc Nặc, “Nặc Nặc, em để quần lót của anh ở đâu rồi!”Trình Nặc nghĩ, đây lại là ai nữa thế, sao lại chạy đến nhà cô, lại còn tìm quần lót qua tầng tầng drap trải giường, cô đi tìm người gọi mình là Nặc Nặc. Nhưng ra quá nhiều, cứ vén mãi vẫn không hết. Cô cuống quýt, lớn tiếng hỏi “Anh là ai, anh là ai!”“Anh là Tông Lãng mà.”Giọng rất gần, cứ như ngay cạnh tai cô.“Trình Nặc dậy đi em, em đang nằm mơ.”À, thì ra là nằm mơ. Trình Nặc mở mắt, nhìn Tông Lãng phóng đại trước mặt. Cô bối rối, lại nhắm cô vẫn còn đang mơ, cô vẫn chưa tỉnh cười rất khẽ, hôn lên trán cô, “Ngủ nữa hả?”Trình Nặc không tránh được nữa, lại mở mắt ra, cách lớp rèm cửa sổ nhìn thấy nắng ban mai rực rỡ. Lại nhìn điện thoại đặt ở đầu giường, đã sắp bảy giờ rồi, cô vội bò dậy, hôm nay mấy người chú La sẽ đến quýt hoảng hốt mặc quần áo vào rồi đuổi Tông Lãng Lãng đáp thì đáp vậy chứ vẫn thong thả đi ra sân sau, múc nước rửa mặt. Không có nước nóng, anh lại cầm bình nước đi nấu nước. Nước còn chưa sôi thì ngoài sân trước đã có động La và chú Lưu bác Ngô đều đã Lãng ra sân trước chào mọi người, thấy anh mới sớm thế đã có mặt ở đây, hơn nữa lại còn là dáng vẻ vừa tỉnh ngủ, mấy người chú Lưu cũng ăn ý không hỏi gì. Chỉ là khi nhìn hai người thì cười cười, như muốn nói chú bác biết, chú bác biết cả Nặc chột dạ, len lén trừng mắt với Tông Lãng, trách anh không rời sớm đi. Nhưng anh chỉ cười khoác vai cô, tuyên bố “Chú ơi, cháu thông báo với mọi người một tiếng, cháu và Trình Nặc đang hẹn hò nhau.”Chú Lưu nói “Chuyện tốt, bọn chú đợi uống rượu mừng đấy nhá.”Chú La quen sầm mặt cũng lộ ra vui vẻ, tuy không lên tiếng nhưng vẫn hừ thầm, lẩm bẩm “Coi mấy người này là mù hết đấy à, biết từ lâu rồi.”Bác Ngô nghe không hiểu, nhưng thấy chú Lưu nhắc đến rượu mừng, bác cười hớn hở, “Được, được nha.”Trình Nặc xấu hổ, đỏ mặt chạy vào chính của nhà cũ đã được sửa xong xuôi rồi, tiếp theo là đến xây nhà vệ sinh, số vật liệu xây dựng lúc trước mua ở chợ đã được đưa vệ sinh vốn ở trong góc sân sau, đã hư hỏng nhiều rồi, mà cũng khá xa nhà chính. Nếu như xây lại chỗ cũ thì buổi tối không tiện nhà chính và nhà bếp có một khoảng chừng năm sáu mét. Nếu xây nhà vệ sinh ở đây thì khá là tiện. Có điều Trình Nặc lại lo về vấn đề cống thoát nước ở trên cù lao, nếu không có cống thoát nước thì khá phiền Lưu biết được thì cười cô bận tâm gì đâu, “Cháu cứ yên tâm, từ một trăm năm trước trên cù lao đã có cống thoát nước rồi, không hề kém cạnh gì mấy thứ trong thành phố đâu. Cháu phải biết, một trăm năm trước, nơi này chính là một Thượng Hải thu nhỏ, một nơi lớn như thế này lại có một trăm ngàn người đấy!”Trước kia Trình Nặc cũng đã tìm kiếm tin tức về cù lao Hà Diệp ở trên mạng, biết được nơi đây từng rất sầm uất. Không ngờ tới sản vật phồn hoa năm đó lại có thể để cô được tiện lợi vào một trăm năm là quyết định xây nhà vệ sinh ở cạnh nhà bếp. Vẫn dùng gạch ngói cũ nhưng không đủ, chú Lưu nói có thể lấy gạch ở mấy căn nhà sụp đổ vô chủ, dù sao bỏ lại đó cũng vô Lãng dùng xe ba bánh chở được hai ba chuyến gạch, nhà vệ sinh không lớn lắm nên đủ đầu làm việc, Trình Nặc nhận được tin nhắn của Bạch Nguyên, nói bà cụ muốn đến xem, hỏi cô có cần đem gì không. Trình Nặc nghĩ nhà hết thịt rồi, đành nhờ cậu ấy mang tới giúp nay trời đẹp, Trình Nặc chuyển gà vịt ra sân sau cho chúng phơi nắng, rồi lại cho thức ăn, thay rơm rạ ở trong hộp giấy, sau đó bắt đầu làm cơm Lãng đo nền móng xong thì tới tìm cô.“Lát nữa anh phải lên thành phố một chuyến, có thể tối không về.” Anh Nặc đáp biết rồi, hỏi “Đi bây giờ hả, không ở nhà ăn trưa à?”Anh cười khổ, “Đi xã giao tiếp khách, ăn cơm cùng lãnh đạo.” Vì chuẩn bị sơn trang mà không thể thiếu tạo quan hệ với bên chính phủ, những ngày qua uống nhiều tới độ sắp đau dạ dày Nặc gật đầu, “Uống ít rượu thôi.”Anh cười đáp được, kéo tay cô hôn một cái, “Buổi tối ở một mình sợ thì gọi cho anh.”Cô xấu hổ gật đầu, rút tay về, “Đi đường cẩn thận.”Anh ừ một tiếng, quay đầu lại nhìn, mấy người chú Lưu đang làm việc ở ngoài phòng bếp, cửa mở, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy trong phòng. Anh thất vọng thở dài trong bụng, lại nấn ná một hồi, lén thơm má cô mới thỏa mãn rời Lãng đi không được bao lâu thì Bạch Nguyên đỡ cụ bà lão thấy phòng ốc đã rộng hơn, tò mò nhìn quanh. Thấy loạt cửa sổ được thay mới, nhà sáng sủa hơn trước nhiều, bà khen tốt tấm ảnh cũ treo trên vách ngăn lúc trước được Trình Nặc cất đi. Cô hỏi bà lão có muốn đem về lão nói “Nếu cháu không chê thì cứ giữ đi. Mấy tấm ảnh được chụp trong nhà này, vẫn nên ở lại đây thì hơn.”Trình Nặc cầu còn chẳng kịp, cô rất thích những thứ cũ Nguyên nhìn một vòng rồi đi giúp mấy chú. Trình Nặc để bà lão ngồi nghỉ trên xích đu, lấy thảm phủ lên cho bà. Xong xuôi mới vào số đồ ăn Bạch Nguyên đem đến có hai miếng chân giò. Trình Nặc định trưa nay sẽ làm món chân giò hầm dầu, hầm mềm rục để bà lão ăn chân giò hầm dầu phải mất một giờ, làm bằng thiết bị hóa lỏng thì quá tốn thì giờ, thế là cô nổi lửa lò sạch móng giò, châm nước nấu cho chín rồi vớt lên, sau đó rưới hơn nửa chai dầu và trong nồi, nấu nhỏ giò hầm dầu, bước quan trọng nhất chính là rưới dầu. Nhân lúc dầu chưa sôi thì rán tầm năm phút, dầu sôi rồi thì rán lần thứ hai. Thời gian rán lần này lâu hơn, cho đến khi da thịt rán vàng rụm mới vớt ra, ngâm trong nước lạnh. Cuối cùng là pha chế nước dùng trong nồi, sau đó bỏ giò vào nấu. Vì bà lão không có răng nên thời gian hầm lâu hơn để thịt được trưa lúc ăn cơm, chỉ hai chân giò mà được tất cả tấm tắc khen nước xong, bà lão muốn về, trước khi đi Bạch Nguyên hỏi cô đã được duyệt tự truyền thông chưa. Trình Nặc sực nhớ, hôm qua sang nhà Thiệu Hồng ăn tiệc mừng, sau khi về lại bị Tông Lãng quấn lấy một đêm, suýt nữa quên mất chuyện này. Cô vội lấy điện thoại ra kiểm tra, chợt phát hiện đã được duyệt vui vẻ đưa điện thoại cho Bạch Nguyên xem, cậu cũng vui lây, hai người cùng vui cả buổi. Bà lão đứng bên tuy không biết gì nhưng cũng vui Nguyên đi rồi, Trình Nặc liền gọi điện cho Tông Lãng, muốn kể chuyện này cho anh biết. Cô như học sinh tiểu học thi được 100 điểm, muốn để bố mẹ biết trước, vừa giành công cũng vừa muốn được thoại nhanh chóng được kết nối, cô không kịp đợi anh mở miệng, hưng phấn nói “Em được duyệt tự truyền thông rồi! Tối hôm qua nhận được, nhưng giờ em mới nhìn thấy, em…”Còn chưa dứt lời thì đã bị cắt ngang.“Xin hỏi cô là ai?”Giọng phụ nữ. Hơn nữa Trình Nặc cũng chả xa lạ gì, là Phương sao điện thoại của Tông Lãng mà Phương Đình lại nghe máy, chỉ thoáng chốc, trong đầu Trình Nặc có rất nhiều suy nghĩ lướt qua, cuối cùng cô đáp “Tôi là Trình Nặc, phiền cô chuyển điện thoại cho Tông Lãng.”Trình Nặc nghe thấy Phương Đình cười, “Là chị Trình đấy à, xin lỗi chị, tôi thấy số lạ nên cứ tưởng là điện thoại lừa đảo chứ. Có điều anh Tông ngủ rồi, chị có chuyện gì không, tôi có thể chuyển lời giúp chị.”Trình Nặc nói không cần rồi cúp người chú Lưu vẫn còn đào móng, Trình Nặc không giúp được gì. Chợt nhớ hôm trước lúc nhổ củ cải giúp thím Ngô, cô thấy trong vườn rau mọc rất nhiều cây rau tề* hoang, thế là cầm xẻng với giỏ trúc đã mua đi nhổ rau tề.*Là tên một thức cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu.Mùa này chính là mùa rau tề tươi non nhất. Xanh non mơn mởn ẩn nấp trong cỏ dại, cô vừa tìm vừa nhổ. Mặt trời rất gắt, làm cô đổ đầy mồ rau tề là một việc rất gây nghiện, mỗi khi tìm được một cây, lòng thầm reo lên Oa, ở đây lại có một cây rau này. Oa, bên kia còn có nhiều nữa…Bất khi bất giác nhổ đầy giỏ trúc, đến lúc không đựng đổi nữa thì Trình Nặc mới dừng đến nhà, cô múc nước giếng rửa sạch từng cọng rau, định băm nhỏ làm nhân sủi người chú Lưu đào nền móng xong thì nghỉ tay. Trình Nặc nhìn giờ, còn chưa tới năm giờ. Cô dùng lò đất đun một nồi nước sôi lớn, cho rau tề vào nổi bập bềnh, khi xanh non biến thành xanh đậm thì lập tức vớt ra ngâm trong nước lạnh, như thế rau tề sẽ giữ được màu xanh mà không bị không có bột mì, nhưng trong tiệm nhỏ thì có bán. Lúc cầm tiền ra tiệm nhỏ, cô nghe thấy tiếng phà cập bờ, bước chân chậm nơi thì thấy một chiếc xe van đậu ngoài cửa. Xe rất lạ mắt, chưa từng thấy ở trên cù lao bao giờ, cô lấy làm lạ, bước vào tiệm thì phát hiện có một người đàn ông trung niên mập mạp, chừng bốn mươi tuổi, đang bày hàng lên hẳn là ông chủ xuất quỷ nhập thần của tiệm bán rồi bước lên chào, “Anh chính là ông chủ của cửa tiệm này à?”Người kia ngẩn người, cười nói “À, không phải, tôi đến giao hàng tôi. Tông Lãng và tôi đã hẹn rồi, nửa tháng sẽ tới giao hàng một lần.”“Tông Lãng?!”“Ừ, Tông Lãng chính là ông chủ cửa tiệm này, cô không biết à?”Cả buổi chiều Trình Nặc khống chế không cho phép mình nghĩ đến Tông Lãng, sợ mình suy nghĩ bậy bạ dẫn tới hiểu lầm. Mặc dù cô chỉ mới gặp Phương Đình có một lần, nhưng cô cũng hiểu được đại khái người kia, nói gì cũng không đáng ông chủ của tiệm bán lại là Tông Lãng?!À há, xem ra cô quá tin anh rồi.
Mùa Xuân Ở Căn Nhà Cũ là tựa truyện thuộc thể loại ngôn tình hiện đại, điền văn, HE. Vào năm hai mươi tám tuổi thì Trình Nặc bắt gặp chồng ngoại tình, mà người ngoại tình với chồng mình lại là bạn thân của mình,trong một đêm mất cả chồng lẫn bạn thân, niềm tin cùng tình yêu bị phản bội lòng chẳng tha thiết gì, làm thủ tục ly hôn xong, Trình Nặc quay về căn nhà mình đã ở bốn năm để thu dọn đồ đạc. Đồ không nhiều, chỉ có một chiếc vali, vào giây phút đặt chìa khóa xuống, cô nghĩ rằng, thì ra người mình cho rằng sẽ ở bên nhau suốt đời, đến khi muốn chia xa lại đơn giản như thế. Cô quyết định đi xa tha hương, nhưng vận mệnh đã sắp đặt cô mua một căn nhà nhà, trồng vườn rau, nuôi gà nuôi vịt, đốn củi nấu cơm, cuộc sống quay về trạng thái nguyên thủy nhất, lại để tâm tình cô quên đi hết thảy, không chỉ nổi tiếng, mà còn thuận tiện bắt được một “trung khuyển” sống, mai nở hai lần, gió xuân như ý. Tại căn nhà cũ này, điều bất ngờ gì sẽ đến với cô gái này? Mời các bạn cùng theo dõi tựa truyện để cùng xem diễn biến câu chuyện thế nào nhé!
Nhân viên giao hàng giúp cô chuyển tủ lạnh vào trong nhà, nối điện, dùng thử thấy bình thường thì mới rời mưa vốn nhỏ gián đoạn đột nhiên ngừng rơi, mặt trời phá tầng mây ló Lãng nói anh phải đến lều lớn một chuyến, hỏi cô có muốn đi cùng không, đi hái nhiều rau chất đầy trong tủ nhiên Trình Nặc đồng ý rồi, lần trước đi một lần rồi, cô vẫn muốn quay lại lần nữa. Thế là khóa cửa, ngồi xe ba bánh của anh lên đường đến lều đi mặt trời vẫn chiếu khắp nơi, nhưng vừa mới tới thì trời lại tối, chẳng bao lâu sau lại nổi Nặc chọn thứ mình thích ăn, mỗi loại hái chừng một bữa, nhưng nhiều loại nên cộng dồn lại, cũng chất được nửa xe ba bánh. Tông Lãng vẫn để cô hái nhiều thêm.“Nhất định anh phải thường xuyên đến chỗ em ăn chùa mới được, hái nhiều lên, coi như tiền ăn uống của anh.”Một câu nói đã chặt đứt suy nghĩ muốn trả tiền của mình, Trình Nặc hỏi “Sao anh cứ phải đến chỗ em ăn chùa vậy?”Anh đáp như chuyện đương nhiên, “Vì em nấu ngon.”Nấu ngon là sẽ phải bị anh ăn chực à? Trình Nặc oán thầm, nhưng cũng chẳng chặn lời anh. Cô nghĩ, có lẽ do thấy mấy thởu rau này mà tâm trạng cô tốt lên, nên mới không so đo với mưa nên trời tối sớm. Hái xong rau củ cũng chỉ mới quá năm giờ, nhưng trời đã tối đen rồi. Lúc đi không mang dù, Tông Lãng lấy một chiếc áo mưa ra.“Mặc vào đi.” Anh nói với cô.“Thế còn anh?”Anh cười, “Anh là một thằng đàn ông, mưa có chút này thì tính là gì.”Vì ở sau xe chứa rau rồi nên Trình Nặc ngồi trên chỗ lái như cũ. Cuối cùng áo mưa vẫn không mặc, mà dùng tay cầm che trên đỉnh đầu hai người. cũng may mưa không lớn, lúc về tới nhà chỉ bị ướt ống tay áo một tối làm rất đơn giản, cải thảo ngâm giấm, thịt bằm ớt xanh, canh trứng nấm hương và cải xanh. Trình Nặc không quen ăn bữa tối nhiều, chỉ đơm nửa bát cơm nhỏ, lại ăn một bát canh là no rồi. Nhưng Tông Lãng ăn đến hai bát, quét sạch đồ ăn và canh còn Nặc hỏi “Ăn tối nhiều như thế không sợ trương bụng à?”Tông Lãng nói “Đều do em cả, ai bảo em nấu ngon vậy chứ.”Trình Nặc lườm anh, không để ý nữa. Cô ngồi bên mép giường táy máy weibo. Sau khi Bạch Nguyên giúp cô đăng ký lúc trưa, cô vẫn mãi theo dõi, cứ chốc chốc lại mở điện thoại xem đã được duyệt chưa. Mặc dù biết sẽ không nhanh như thế, nhưng cô vẫn không khống chế được bàn người theo dõi vẫn cứ tiếp tục tăng. Cô vô cùng ngạc nhiên, mình chỉ tiện tay đăng mấy ghi chép thường ngày, thế mà lại có nhiều người để ý đến thế. Chẳng lẽ mọi người bây giờ đều hướng tới cuộc sống nông thôn sao?Có thể do áp lực ở thành phố quá lớn, nhớ bản thân lúc trước khi còn đi làm, cũng thường xuyên nhớ về cuộc sống nông thôn với bà nội lúc bé. Nhưng khi ấy, cô không thể từ bỏ tất cả mà quay về nông lẽ những người này cũng giống vậy, hướng đến, song lại chẳng bỏ được, nên mới cảm thấy hứng thú với những ghi chép của nghĩ, sau này phải đăng nhiều weibo mới được, vì chút tiền lẻ của mình, cũng vì những người theo dõi Lãng ăn xong thì chủ động dọn dẹp bát đũa. Sau đó đi tới cạnh cô nhìn, nhưng Trình Nặc đã cất điện thoại, đứng lên.“Không còn sớm nữa.” Cô Lãng biết đây là muốn đuổi anh, bèn ừ đáp “Ngày mai anh còn phải lên thành phố, những ngày tới cũng phải bận chuyện, có thể buổi tối không về được.”Trình Nặc mở miệng hỏi “Vậy anh ở đâu?” Nhưng hỏi rồi lại cảm thấy mình cả cười, “Anh có căn hộ ở trong thành phố, chẳng qua không thường đến ở.”Cô ồ lên, gật đầu, “Vậy mau về nghỉ đi.”“Bên ngoài vẫn còn mưa mà.”Trình Nặc nhìn, đúng là mưa vẫn đang rơi. Cô bèn đưa chiếc dù mới mua hôm nay cho anh, “Cho anh mượn đấy.”Anh cũng không nhận, “Đợi lát nữa đi, lát nữa mưa sẽ ngừng thôi.” Sau đó nhanh nhẹn đi lấy ly, tự rót nước cho Nặc cầm dù trong tay, đột nhiên tim lại đập ngày qua, dường như cô đã quen với việc sống cùng anh. Ăn cơm cũng được mà nói chuyện cũng thế, thậm chí là thân mật tình cờ, cô đều không mâu thuẫn, cứ như là, bọn họ đã biết nhau rất lâu, cũng đã yêu nhau lâu rồi…Đến nỗi cô cho rằng, nếu không thừa nhận quan hệ với anh thì tương lai sẽ không có gì bất ngờ cả. Nhưng bây giờ nhìn lại, ngoài việc cô chưa thừa nhận ra thì cô với anh đã có vẻ là yêu rồi đúng không?Ý thức được chuyện này, trong lòng loạn nhịp, nhưng kỳ lạ là, nó không để cô chống cự hay sợ hãi như trước Lãng ở đến hơn tám giờ mới rời đi, trước khi đi có nói, đợi mấy ngày nữa bận việc xong thì sẽ làm cửa sổ giúp cô. Trình Nặc nói anh không cần gấp, cứ bận việc của mình đi. Dù sao phần nhà chính cũng đã sửa xong, những thứ khác không vội, bây giờ thứ cô có nhiều nhất chính là thời gom góp thì giờ, dần dà hoàn thiện căn nhà của sớm ngày hôm sau, Tông Lãng đi thẳng thành phố, cũng không kịp đến chỗ Trình Nặc ăn Nặc nhìn nồi cháo còn dư gần một nửa, ảo não nghĩ, cô rảnh rỗi nấu nhiều thế làm gì?Đáng lí mưa rơi bốn năm hôm, nhưng hôm nay trời lại quang đãng, Trình Nặc nghĩ, quả nhiên không thể tin vào dự báo thời tiết được. Có điều trước đó cô đã cho mấy người chú Lưu nghỉ, giờ họ cũng đang bận chuyện nhà mình, nên cũng không thúc giục được. Cô đành một mình ở nhà dọn sành lúc trước lấy ở nhà chú Lưu đã có dịp sử dụng. Hoa hồng trong sân sắp nở rồi, cô ra bờ sông hái ít lau sậy cắm vào hũ, đúng là có vẻ thú may ở nhà may gấp rút làm xong rèm cửa sổ với giường, đưa đến lắp. Rèm hoa màu xanh lam rất hợp với căn nhà, vì vải cũng khá mỏng nên khi treo lên vẫn có ánh sáng xuyên qua. Trình Nặc rất thích, chụp rất nhiều sân nhà chú La có một cây hồng, giờ đang vào mùa sai quả, từng quả màu vàng treo lủng lẳng trên cây. Chú La ở một mình nên cũng không hay ăn, cứ để mặc trái cây chín rồi rơi xuống đất. Trình Nặc thấy rất tiếc, sau khi được chú La đồng ý, cô lấy thang trèo lên cây hái được một túi lớn. Lúc về dùng bánh mè* xiên qua cuống quả hồng, để mấy ngày là có thể ăn.*Một loại bánh ngọt bên ngoài rắc mè, thon dài hình trụ.Thời tiết khá đẹp, thím Ngô muốn phơi củ cải khô, Trình Nặc không bận gì nên chạy sang giúp. Cô bắt tay vào giúp từ lúc nhổ củ cải. Củ cải nhà thím Ngô rất to, củ nào củ nấy to ụ, rất có cảm giác thỏa mãn. Nhổ lên rồi đem xuống sông rửa sạch, lúc về thì ngồi trong sân cắt. Khoảng 50 kg củ cải, hai người cắt hơn nửa ngày. Cắt xong thì đem phơi đầy sân, Trình Nặc chống hông nhìn, vô cùng có cảm giác thành khô củ cải xong, thím Ngô lại tính đi ướp rau thơm. Đồ dùng làm rau thơm gồm có một loại cải thảo, gậy dài với lá cây. Cắt nhỏ thành sợi rồi phơi khô hai ngày, lại dùng bột tiêu cay và muối ra sức xoa đều. Xoa xong thì cho vào bình, sau vài ngày là có thể ăn. Trình Nặc lại nhúng tay vào, đợi ướp xong, thím Ngô cho cô một chiếc bình lớn. Cô cũng chẳng khách khí, loại rau này cô đã từng ăn ở nhà thím Ngô rồi, buổi sáng ăn kèm cháo thì chẳng gì ngon bằng. Thím Ngô thấy cô như chú mèo thèm ăn, cười nói, đợi phơi khô củ cải rồi cũng sẽ không thiếu phần cô. Trình Nặc vui vẻ đáp tối không có chuyện gì làm, Trình Nặc nghiêm túc biên tập ảnh chụp cùng video trong hai ngày qua, ghép lại thành một đoạn clip ngắn, chèn thêm chữ rồi đăng lên mà chứng nhận tự truyền thông vẫn chưa được duyệt, Trình Nặc chờ tới sốt ruột, có điều cô cũng an ủi mình, dù không được duyệt cũng không sao. Dù gì ban đầu cô cũng chỉ muốn ghi chép lại cuộc sống của mình. Cô nghĩ, nếu như không duyệt thì cô vẫn cứ ghi chép tới hai ngày, trên cù lao muốn ra hồ bắt cá. Hồ cá là của chung, bảy tám căn hộ cùng nuôi cá con. Nhà chú Lưu và chú La cũng có phần, dĩ nhiên Trình Nặc lại đi góp vui. Hồ cá rất lớn, ngày đầu rút bớt nước, ngày hôm sau xuống hồ bắt Nặc vốn đứng trên bờ nhìn, chụp rất nhiều ảnh. Rồi sau đó không nhịn được nữa, cô tìm thím Ngô mượn giày ủng với quần đi mưa xuống bắt cá khi nước được rút sạch, trong hồ tích tụ rất nhiều phù sa, một chân giẫm xuống, bùn còn không đến đầu gối Trình Nặc, nhưng giẫm bước nữa là phải mất rất nhiều sức, đi lại cũng khó khăn. Mấy chú cá kia cứ nhảy qua nhảy lại bên cạnh, khiến cô rạo rực sốt ca ba năm mới rút nước một lần, có rất nhiều cá lớn. Sau khi rút nước, cá lẫn trong phù sa, quẫy đuôi một phát là bùn bắn lên người. Mới đầu Trình Nặc còn băn khoăn không để quần áo dính bùn, càng về sau lại chẳng đoái hoài gì, chỉ muốn bắt lớn khó bắt, số cá Trình Nặc bắt được toàn là cá nhỏ. Đến lúc rốt cuộc cô cũng túm được đuôi con cá chép lớn, kích động tính nhào tới ôm lấy, kết quả bị quẫy phát mặt dính đầy Lưu trông thấy, lập tức cười ha hả không nể mặt, cười nói “Cá chép sức lớn lắm, cháu đừng đấu với nó.”Trình Nặc giơ tay áo xoa bùn trên mặt, nhìn con cá chép nặng chừng 5 kg kia, không phục nói “Cháu không tin là đến một con cá mình cũng không bắt được!”Hai chân chôn trong bùn không nhúc nhích được, nhưng con cá kia cứ như khiêu khích, nhảy qua nhảy lại gần cô. Thoạt nhìn có vẻ giơ tay ra bắt được, nhưng đợi đến khi cô giơ tay ra, nó lại nhảy đến bên qua lại như thế, Trình Nặc bị một con cá làm cho kiệt sức. Cuối cùng tức giận, dùng cả tay chân, cũng không để ý nước trong quần đi mưa, cầm túi lưới tìm kiếm trong bùn, muốn cản đầu ôm lấy con cá kia.“Chú Lưu, cháu bắt được rồi!” Cô hân hoan ôm cả cá lẫn lưới, xoay người hét với chú thấy chú Lưu đâu nhưng lại thấy người đứng trên bờ, cười rất rạng rỡ. Trong tay anh cầm điện thoại, chụp lại khoảnh khắc Nặc nghĩ, đi một lèo bốn năm ngày, cuối cùng cũng biết về rồi.
truyện mùa xuân ở căn nhà cũ