🔮 Làm Vợ Bác Sĩ Chương 73

Rón rén gửi lời khuyên cho các bác sĩ giỏi mà tôi quen tôi yêu quý: Đừng làm lãnh đạo, đừng bao giờ, dù chức vụ có được là do tự nhiên hay chạy chọt. Bác sĩ giỏi, anh đâu có nghèo. Còn vinh quang nào hơn là vinh quang rực rỡ từ hàng ngàn hàng vạn bệnh nhân cười với Bác sĩ Bạch nói xong thở dài thật mạnh. "Khương Thừa đối với Hiểu Huyên có tâm ý ai cũng thấy được, chỉ là Hiểu Huyên ngu ngốc không biết." Thấy Khương Thừa vì chữa trị cho Hiểu Huyên mà bôn ba khắp các bệnh viện, Thượng Quan Sở cũng không tự giác thở dài. Làm Vợ Bác Sĩ - Đang tiến hành - Lạt Tiêu Giới thiệu truyện ngôn tình đặc sắc này: Trên nền đất trống trải và tiêu điều có một chiếc xe đa dụng màu đen đang đỗ, cách mũi xe không xa có một người phụ nữ lạnh lùng nhưng quý phái đang cầm ô đứng ở đó, khí thế áp đảo, mà đối diện với bà ta là Vợ hoặc chồng liệt sĩ lấy chồng hoặc lấy vợ khác thì được hưởng trợ cấp tiền tuất hàng tháng bằng một lần mức chuẩn. 5. Thân nhân của liệt sĩ đang hưởng trợ cấp tiền tuất hàng tháng mà chết, người tổ chức mai táng được nhận mai táng phí; đại diện thân 6.7 /10 trên tổng số 112 lượt đánh giá. Thông Tin. Giới Thiệu. D.S Chương. Tác Giả: Đàn Sinh. Tình Trạng: Đang Cập Nhật. 1x1 Anh Rể Em Vợ Bác Sĩ Cổ Đại Đô Thị Hồ Ly Tinh Incest Ngôn Tình Nữ Phụ Quân Nhân Sắc Showbiz Sủng Thanh Xuân Tổng Tài Trọng Sinh Vườn Trường Xuyên Không. Đọc miễn phí bộ truyện Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh Chương 73 và cập nhật các chương tiếp theo của bộ truyện Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh tại truyenonline123.com. "Cô là người vợ. này từ trước đến nay làm gì có chuyện gương vỡ lại lành, đã vỡ rồi thì 2.2. Thủ tục nhận mai táng phí. - Thành phần hồ sơ bao gồm: + Bản khai của thân nhân liệt sĩ đã từ trần theo mẫu của sở Lao động-Thương binh và xã hội; + Giấy chứng tử của thân nhân liệt sĩ chết do Ủy ban nhân dân cấp xã cấp; + Phiếu báo giảm do Ủy ban nhân dân -Chị biết đó, em cũng là vợ lính, nhưng lính từ trại tù về, xã hội này chị cũng đã biết họ gọi mấy ông là Ngụy quân, em không có phước được làm vợ lính trong thời chiến để cùng chồng ngửi mùi thuốc súng, em cũng không may được làm người vợ đi bán từng CC máu Chương 72: Bữa cơm khó xử Chương 73: Tới thăm người thân của cô Chương 111: Làm vợ bác sĩ Chương 112: Một gia đình hạnh phúc Chương 113: Tình cảm sâu nặng Chương 114: Lại quay về điểm ban đầu Chương 115: Hiện trường tai nạn Chương 116: Quyết định đau đớn 7SpfT. Đáy mắt tĩnh lặng của Cao Dương Thành lóe lên chút ánh sáng mờ nhạt, rõ ràng còn mang theo chút vui mừng. “Tạm biệt…” Hoàng Ngân vẫy tay với anh, trong đôi mắt long lanh có nỗi buồn lướt qua. Cô xoay người đi vào trong nhà. Lát nữa cô còn phải đến bệnh viện chăm Dương Dương. … Vừa vào nhà, Hoàng Ngân đã nghe thấy tiếng gào khóc điên cuồng của Đỗ Thanh Nga, cô ấy vẫn bị nhốt trong phòng của mình, chưa được mẹ thả ra. Mà Trần Lan vẫn ngồi đờ đẫn trước bàn ăn chưa kịp thu dọn xong. Trên gương mặt già nua in hằn những vết chân của thời gian kia dường như không có chút sức sống nào, trắng bệch như tờ giấy. “Mẹ…” Hoàng Ngân đi vào nhà “Sao vậy? Mẹ vẫn đang suy nghĩ về chuyện của Thanh Nga sao?” Trần Lan nghe được giọng của Hoàng Ngân thì đột nhiên tỉnh táo lại, vội vã đứng lên, cầm khăn lau trong tay nhanh chóng lau bàn “Cậu ta đi rồi à?” “Vâng.” Hoàng Ngân gật đầu “Mẹ, mẹ mau thả Thanh Nga ra đi.” “Thanh Nga và cậu ta có quan hệ thế nào?” Trần Lan bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không cuối. Hoàng Ngân sững sờ, lắc đầu “Cụ thể thì con cũng không rõ lắm, nhưng có phải mẹ hơi nhạy cảm với bác sĩ Cao không? Chẳng qua anh ấy chỉ là con ông cháu cha mà thôi, mẹ làm như thế sẽ khiến người ta hiểu lầm đó…” Hoàng Ngân cẩn thận nói chuyện với mẹ. “Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?” Sắc mặt Trần Lan vô cùng khó coi. “Hiểu lầm là mẹ không thích người ta…” “Chẳng lẽ con cảm thấy mẹ nên tỏ ra nhiệt tình với cậu ta sao? Mẹ nói cho hai chị em con biết, mẹ không quan tâm các con có quan hệ gì với cậu ta, là yêu đơn phương, là có quan hệ yêu đương hay chỉ đơn giản là bạn bè bình thường cũng được, các con cũng tuyệt đối không được qua lại cùng cậu ta.” Trần Lan hướng về phía gian phòng của Đỗ Thanh Nga, rõ ràng lời này là nói cho cô ấy nghe, nhưng cũng khiến sắc mặt Hoàng Ngân tái đi. “Mẹ, con không hiểu lắm, có phải mẹ có nên cho con một lý do không?” “Không có lý do gì cả! Mẹ hoàn toàn không thích cậu ta, nếu như không muốn làm mẹ tức chết thì sau này hai chị em các con tránh xa cậu ta ra cho mẹ, nhất là Thanh Nga, con có nghe thấy không?” Bà lớn tiếng nói vọng về phía phòng của Đỗ Thanh Nga như muốn cảnh cáo. Hoàng Ngân không hiểu lắm, trong đôi mắt long lanh của cô có thêm vài phần lo lắng và nghi ngờ, cô không nói gì thêm nữa “Mẹ, con đi xem Thanh Nga một chút.” “Con ngồi xuống, mẹ còn có chuyện muốn nói với con.” Trần Lan ra lệnh cho Hoàng Ngân ngồi xuống. Hoàng Ngân cũng không dám chống lại, đành ngoan ngoãn ngồi xuống. “Hôm trước dì Trương của con lại tới tìm con đó, nói là muốn giới thiệu cho con một người đàn ông có học, tính cách cũng không tệ…” “Mẹ…” Nghe đến chuyện xem mặt, Hoàng Ngân cũng hơi đau đầu “Chuyện này không phải chúng ta đã nói rồi sao, trước khi Dương Dương khỏi bệnh thì sẽ không nhắc tới mà…” “Đúng vậy, nhưng con nói cho mẹ biết đi, bao giờ bệnh của Dương Dương mới tốt lên đây? Lần nào bệnh viện gọi tới cũng đều báo tin xấu… Hoàng Ngân, con đừng trách mẹ độc mồm, con sớm muộn gì cũng nên tính toán cho bản thân mình thì hơn, đừng vì Dương Dương mà làm chậm trễ thanh xuân của mình, nhỡ chẳng may…” “Mẹ!” Câu nói kế tiếp, Hoàng Ngân không cách nào nghe nổi nữa. Cô biết mẹ muốn nói gì, nhưng cô không muốn nghe, cô cũng không dám nghe. “Mẹ mặc kệ con có nghe hay không, tóm lại nếu không muốn mẹ bị hai chị em con chọc cho tức chết thì lần này bằng giá nào con cũng phải đi đến chỗ hẹn cho mẹ, chỉ là đi xem mặt một chút thì đã sao? Người ta cũng đâu có ăn thịt con?” Hôm nay tính khí Trần Lan thật sự hơi nóng nảy. Vừa nghĩ tới chuyện cả đời của hai người con gái không khiến cho bà bớt lo chút nào thì cảm giác tức giận càng lúc càng tăng lên. Hoàng Ngân đương nhiên hiểu được sự tức giận của mẹ, cũng hiểu được tình huống hiện tại của bản thân khiến mẹ lo lắng nhường nào, bất đắc dĩ, cô đành phải miễn cưỡng gật đầu đồng ý “Được, mẹ, con đồng ý với mẹ là sẽ đi gặp anh ta một lần được chưa? Nhưng con nhất định phải nói trước cho mẹ biết, con sẽ không lừa anh ta chuyện con đã có con…” Trần Lan hơi sững sờ, đáy mắt cũng tối đi vài phần, trong miệng lẩm bẩm một câu “Thật sự là oan nghiệt! Cũng không biết có phải kiếp trước người làm mẹ này đã tạo nghiệp gì không…” “Mẹ, mẹ đừng như vậy…” Hoàng Ngân nghe xong có chút đau lòng và áy náy. “Mẹ không có ý trách con, mẹ chỉ đang thay con lo lắng cho tương lai mà thôi. Phụ nữ như con đúng là ngốc, không trải đời, cũng không biết suy nghĩ cho tương lai của mình…” Trần Lan nói đến mức hai mắt đỏ lên “Được rồi, mẹ cũng không hi vọng con lừa gạt người ta, con muốn thì cứ nói đi, cuối tuần này mẹ sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt.” “Vâng.” Hoàng Ngân không dám từ chối nữa. Tuy cô hiểu rõ lần xem mặt này sẽ có 90% là không thành công, nhưng đi xem một lần cũng sẽ an ủi được mẹ phần nào. Thật ra, trong lòng Trần Lan cũng không hề mơ hồ chút nào, đương nhiên bà biết với điều kiện của nhà bọn họ thì xác suất xem mắt thành công cũng giống như xác suất Dương Dương khỏi bệnh vậy, nhưng chỉ cần có cơ hội thì người làm mẹ như bà cũng không muốn từ bỏ… Dù sao có hi vọng cũng tốt hơn là không có. *** Cao Dương Thành đứng trước mặt y tá ở tầng mười khu nội trú. “Làm ơn giúp tôi kiểm tra xem tầng mười có người bệnh nào có người nhà là Đỗ Hoàng Ngân không? Người bệnh ở phòng nào?” “Có, người nhà của Đỗ Hoàng Ngân nằm ở phòng 1023, nhưng hôm qua bọn họ đã làm thủ tục chuyển viện rồi.” “Chuyển viện rồi sao?” Cao Dương Thành nhíu mày. “Vâng, nhưng hôm nay hình như vẫn chưa…” Y tá vừa nói được một nửa thì đã thấy Hoàng Ngân từ trong thang máy đi ra “Này, chị Hoàng Ngân, thật đúng lúc, bác sĩ Cao đang tìm chị đó.” Cao Dương Thành hơi nghiêng người, lập tức thấy được Hoàng Ngân. Hoàng Ngân nhìn thấy anh, cũng sững sờ một lúc. Một lát sau, cô đi về phía anh “Tìm tôi sao?” Hoàng Ngân hơi kinh ngạc. Cao Dương Thành đút hai tay trong túi, khẽ gật đầu “Ừm, tới thăm người nhà cô một chút.” Anh không hề che giấu. Hoàng Ngân hơi ngẩn người, đáy mắt lộ ra vẻ mất tự nhiên, sau đó khẽ cười “Cảm ơn, nhưng chúng tôi đã làm thủ tục chuyển viện rồi.” Cao Dương Thành nhíu mày lại “Sao vậy? Vinmec là bệnh viện có trang thiết bị tốt nhất, không phải ở lại sẽ tốt hơn sao? Chẳng lẽ cô thật sự thiếu tiền đến mức đó, không đủ để trả tiền điều trị ở chỗ này? Tôi đưa tiền cho cô, được không?” “Không phải, anh đừng hiểu lầm, tôi nghe nói trang bị kỹ thuật chữa bệnh tiên tiến nhất của Mỹ vừa được chuyển tới khoa huyết học của bệnh viện K, chuyên điều trị bệnh ung thư máu, cho nên tôi muốn tới đó thử xem sao…” Hoàng Ngân giải thích. Thì ra là thế! Cao Dương Thành gật đầu, trên mặt vẫn không có quá nhiều cảm xúc “Nghe nói hiệu quả chữa bệnh bên bệnh viện K cũng không tệ lắm, nếu thật sự như vậy thì cô đi thử xem sao. Nếu thiếu tiền thì cứ nói với tôi, hơn nữa bên khoa huyết học của bệnh viện K có mấy giáo sư chuyên khoa là thầy giáo cũ của tôi, nếu như cần thì tôi có thể giới thiệu…” Hoàng Ngân vô cùng cảm động trước sự giúp đỡ của anh. Cô mỉm cười, có chút xấu hổ “Vũ Đạt đã giúp tôi liên hệ rồi…” Đôi mắt đen láy của Cao Dương Thành giống như một miệng giếng sâu nghìn năm, gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng Ngân ở phía đối diện, sâu đến mức không thấy đáy. “Tôi đến bệnh viện xử lý chút thủ tục còn sót lại, anh đi làm việc trước đi, tôi không quấy rầy anh nữa.” Hoàng Ngân mất tự nhiên nói. Cao Dương Thành không nhiều lời, khẽ gật đầu với cô, chào xong lập tức đi lướt qua Hoàng Ngân, trực tiếp tiến vào thang máy. Hoàng Ngân quay lại, nhìn dáng người cao lớn biến mất ở cửa thang máy, cảm thấy hơi hụt hẫng. Sau này bọn họ hẳn là không còn cơ hội nào để gặp mặt nữa. Về phần bệnh của Dương Dương, Hoàng Ngân đã suy nghĩ kĩ, lần này phải sang bệnh viện K xem xét tình huống trước đã, nếu như không còn cách nào khác thì cô mới nói toàn bộ sự thật cho Cao Dương Thành, đến lúc đó, cô cũng không biết cục diện mà bọn họ sẽ phải đối mặt là gì, cô chỉ biết rằng mỗi một bước đi của bọn họ sẽ vô cùng khó khăn. … Phòng bệnh số 1023. Cậu bé dựa vào ngực Mỹ khóc sướt mướt, nhưng cậu bé lại xòe tay ra như một ông cụ non, không ngừng lau nước mắt cho Mỹ “Chị Mỹ, đừng khóc, khóc xấu lắm, Dương Dương không thích chị khóc. Vừa nói hết câu, cậu bé lại càng khóc lớn hơn. Mỹ dùng một tay ôm Dương Dương kéo vào trong ngực, ôm cậu bé chặt hơn, nước mắt không ngừng tuôn rơi “Làm sao bây giờ? Chị Mỹ không nỡ rời xa Dương Dương…” Bởi vì, Mỹ hiểu hơn ai hết, lần này từ biệt với Dương Dương cũng có thể là âm dương cách biệt… “Dương Dương cũng không nỡ rời xa chị… Nhưng Dương Dương đồng ý với chị, chờ Dương Dương khỏi bệnh thì sẽ lập tức tới thăm chị, được không?” Dương Dương khóc đỏ cả mắt, dịu dàng an ủi Mỹ. “Ừm, chờ Dương Dương khỏi bệnh rồi thì nhất định phải đến tìm chị Mỹ, chị Mỹ ở đây chờ em…” Mỹ đặt đầu Dương Dương lên vai mình, ôm thật chặt, cô ấy đã sớm không khóc nổi thành tiếng nữa rồi. Hoàng Ngân đứng ở một bên nhìn thấy cảnh này cũng cảm động lau nước mắt, Đoàn Vũ Đạt thì im lặng đứng đó. Nửa giờ sau, sau khi tạm biệt tất cả các y tá, lúc chuẩn bị đi, Dương Dương lại không nhúc nhích “Hoàng Ngân, chờ Dương Dương một chút được không?” Hoàng Ngân ngồi xổm xuống “Dương Dương còn có việc gì sao?” “Vâng, con muốn nói lời tạm biệt với chú Cao.” Cậu bé nhỏ giọng nói. Hoàng Ngân hơi ngạc nhiên, thứ gọi là tình thân ẩn sâu trong lòng bỗng nhiên rục rịch, đáy lòng dâng lên một chút chua xót. Cô ngẩng đầu nhìn Mỹ ở bên cạnh, chậm rãi đứng lên, xấu hổ nói “Mỹ, làm phiền cô dẫn Dương Dương đi một chuyến được không…” “Được, không có vấn đề gì. Nào, bé ngoan, chị Mỹ dẫn em đi tìm chú Cao.” “Cảm ơn chị Mỹ!” Cậu bé nhất thời vui vẻ ra mặt, mặc cho Mỹ dẫn ra khỏi phòng bệnh. Hoàng Ngân nhìn bóng lưng vui vẻ của cậu bé, âm thầm thở dài một hơi, vô thức nói với Vũ Đạt “Không biết quyết định năm đó của em rốt cuộc là đúng hay sai… Cuối cùng thì bọn họ vẫn là cha con, đúng không?” Quyết định của cô có phải quá tàn nhẫn, quá ích kỷ rồi không? … Khi Dương Dương đẩy cửa phòng làm việc khoa ngoại thần kinh ra thì tất cả bác sĩ bên trong đều trừng to mắt nhìn cậu bé đáng yêu vừa xuất hiện giống như nhìn một sinh vật lạ. Cậu bé có đôi mắt to màu nâu giống như người nước ngoài, lông mi vừa dày vừa dài giống như hai chiếc quạt nhỏ, đôi mắt to sáng lấp lánh vì tò mò, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn giống như trái táo chín, đáng yêu đến mức khiến người ta chỉ hận không thể nhào qua cắn một miếng. “Xin hỏi chú Cao Dương Thành có ở đây không?” Giọng nói non nớt của cậu bé vang lên trong phòng làm việc của khoa ngoại thần kinh, tầm mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn về Cao Dương Thành đang chăm chú chỉnh sửa tài liệu. Nghe được giọng nói trẻ con quen thuộc, Cao Dương Thành cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu. “Dương Dương?” Anh kinh ngạc, đặt tài liệu trong tay xuống, lập tức đứng lên. “Chú Cao!” Cậu bé vừa thấy Cao Dương Thành đã thả lỏng tay Mỹ ra, vui vẻ chạy về phía Cao Dương Thành. “Bác sĩ Cao.” Mỹ tươi cười đi tới, chào hỏi với Cao Dương Thành. Cô ấy khom người, ôm cậu bé vào trong ngực mình. Liên Vân nghe thấy vậy, sắc mặt trắng bệch, khóc gào “Cảnh sát, tôi không có làm việc gì phạm pháp hết! Tôi chỉ là tạp vụ ở đây thôi!!” Thấy tình hình trước mặt, Hướng Tình vội tiến lên trước lên tiếng xin giùm Liên Vân “Cảnh sát Đông, Liên Vân vô tội, tôi có thể đảm bảo, em ấy tuyệt đối không có làm chuyện xấu!” “Được rồi, tự tôi sẽ biết tính, tôi không bắt người vô tội đâu, tôi ra lệnh đưa về đồn chỉ là muốn hỏi chuyện, chứ không phải bắt tội phạm!” Cảnh sát Đông an ủi Hướng Tình, sau đó, ra lệnh thuộc hạ “Đưa đi.” “Chị Hướng Tình, chị phải cứu em…chị Hướng Tình!" Liên Vân trước khi bị cảnh sát đưa đi vẫn không ngừng khóc gào kêu Hướng Tình. “Yên tâm đi, không có làm chuyện phạm pháp, cảnh sát không bắt người vô tội đâu.” Cảnh sát Đông vỗ vỗ vai Hướng Tình, cam đoan với cô. “Vậy thì được rồi!” Hướng Tình gật gật đầu, cười cười “Đưa em ấy về đồn cũng tốt, dọa em nó một chút, để em nó sợ rồi thì sẽ không dám quay lại những nơi phức tạp như vậy nữa.” Cảnh sát Đông cười lớn nói “Vậy thì một lát khi ghi khẩu cung, tôi phải nhắn cấp dưới hù dọa cô ta mới được!” Hướng Tình cũng cười theo. “Đi thôi! Lần này cô nhất định không thể trốn nữa, nếu còn để xảy ra vấn đề gì, thằng nhóc đó sẽ lột bộ cảnh phục của tôi ra cho mà xem!” Thằng nhóc’ mà cảnh sát Đông nhắc đến đương nhiên là nói đến Lục Li Dã. Nhắc tới anh, đột nhiên Hướng Tình có chút buồn trong lòng. Trước khi đi, cũng chưa kịp chào anh một tiếng. “Đi thôi…” Hướng Tình theo chân cảnh sát Đông rời khỏi biệt thự, cuối cùng…cô đi thẳng không dám quay đầu nhìn lại. Với những nơi như vậy, không nên quay đầu lại! Còn về phần cô và Lục Li Dã… Thì cứ như vậy đi!! Bước ra khỏi nơi đây, hai người họ, coi như sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa. Mất rồi, cũng tốt! Trong đồn cảnh sát, phòng lấy khẩu cung. Cảnh sát Đông trực tiếp tiến hành ghi khẩu cung cho Hướng Tình. Hướng Tình thuật lại rõ ràng từng chi tiết suốt quá trình từ lúc cô bước vô khách sạn, cho đến khi rời khỏi khách sạn. Cũng không biết được là có quên điều gì không. “Hết rồi?” Cảnh sát Đông nghi ngờ hỏi Hướng Tình. “Hết rồi!” Hướng Tình gật đầu khẳng định. “Cố nhớ lại xem.” Cảnh sát Đông nhắc cô. “Thực sự hết rồi!” Hướng Tình một mực khẳng định. Cảnh sát Đông đặt bút xuống, sau đó nói “Nhưng lúc nãy Lục Li Dã không phải nói như vậy.” “Anh ta nói gì?” Hướng Tình thản nhiên hỏi ngược lại cảnh sát Đông. “Anh ta nói, mối quan hệ của hai người, không đơn thuần bình thường.” “Ví dụ như?” Hướng Tình nhíu mày. “Ví dụ như, hai người từng ngủ với nhau.” “Lục Li Dã thân phận gì, cảnh sát Đông chắc biết rõ hơn cháu chứ? Anh ta chẳng qua cũng là che mắt mọi người thôi, chúng cháu không ngủ chung trên một chiếc giường, anh ta ngủ giường, cháu ngủ sofa, chỉ có vậy thôi!” Những gì Hướng Tình nói đều là sự thật. “Vậy những cái bao cao su đã qua sử dụng mà Liên Vân nhắc đến thì giải thích sao đây?” Cảnh sát Đông cầm bút lên gõ gõ mặt bàn, cười làm hòa “Con gái à, nếu con thật sự bị thằng nhóc đó bắt nạt, con phải nói thật cho chú biết, nếu như con sợ tụi chú xử lý nó mà không dám nói, thì con có thể yên tâm, nếu như cả hai tự nguyện với nhau, đó được coi là chuyện riêng, tụi chú sẽ không quan tâm, nhưng nếu như là nó ép con, vậy thì sẽ có hai lựa chọn, một là tụi chú sẽ xử lý theo luật, hai là sẽ bắt nó chịu trách nhiệm với con! Cưới con gấp, coi như xong chuyện.” “Sao ạ?” Hướng Tình sửng sốt, kinh ngạc trừng mắt nhìn cánh sát Đông đang ngồi đối diện. Chịu trách nhiệm với cô? Cưới gấp?! Không thể nào như vậy được!! Cô đâu phải là người yêu của Lục Li Dã! “Cảnh sát Đông, những gì cháu vừa nói đều là sự thật, còn về chuyện bao cao su đã sử dụng, đó cũng là Lục Li Dã tạo ra cho hợp tình hợp lý! Anh ấy làm nội gián không dễ dàng, đợi anh ấy quay về, các chú có thể trao tặng cho anh ta giải thưởng lớn! Đừng có suốt ngày nghĩ cách định tội người ta nữa được không?” Hướng Tình cũng không quên nói giúp Lục Ly Dã mấy câu tâng bốc anh trước mặt lãnh đạo. Nói xong, cảnh sát Đông ha ha cười lớn “Cháu khẳng định giữa hai đứa không có mối quan hệ bất thường? Cháu nên biết, nói d9oois cảnh sát, cho khẩu cung giả là phạm tội, suy nghĩ cho cẩn thận kỹ càng đi.” “Cháu khẳng định xác định cùng với nhất định! Cho dù nghĩ nát óc cũng là đáp án đó!” Cảnh sát Đông cười, gõ gõ đầu Hướng Tình “Con bé này cũng trọng tình trọng nghĩa quá ta!” Ông đóng lại cuốn sổ ghi khẩu cung, đứng dậy cười nói “Thực chất ngọn nguồn câu chuyện, thằng nhóc đó đã kể hết cho chúm biết rồi, vốn nghĩ muốn hội báo lên cấp trên, xem xét tình hình, nhưng mà, nếu như cháu đã chắc chắn không xảy ra chuyện gì, vậy thì chú coi như chưa nghe qua những gì thằng nhóc đó nói!” “…” Sau đó, Hướng Tình ngờ ngờ nghệch nghệch cám ơn cảnh sát Đông. Nhưng mà, cô dùng thân phận gì để cám ơn? Vấn đề này hình như có chút ngại ngùng. Đợi cho đến sau khi cảnh sát Đông rời khỏi phòng hỏi cung, Hướng Tình mới sực nhớ ra một việc. Vừa nãy ông ta nói đã thẩm vấn Lục Li Dã rồi? Câu này nghĩa là hiện giờ anh đang ở trong đồn cảnh sát sao? Bỗng nhiên Hướng Tình có chút kỳ vọng gặp lại Lục Li Dã. Đứng dậy, liền vội vã đi ra ngoài. Mới kéo cửa ra, một thân người màu đen hướng đến chụp lấy cô, chưa kịp đợi cô phản ứng thì cô đã bị đẩy ngược vào trong phòng. Không cần nhìn, chỉ cần ngửi mùi thơm nhẹ nhàng trên người của đối phương, Hướng Tình liền nhận ra là anh. “Sao anh lại tới đây?” Hướng Tình ngửa đầu nhìn anh, vẻ mặt che giấu không được bất ngờ và vui mừng. Quả thật, gặp lại anh, cô rất bất ngờ và cũng rất vui sướng. Lục Li Dã hai tay để trong túi áo khoác, đầu hơi cuối xuống, ánh mắt thâm trầm nhìn gương mặt nhỏ nhắn kiêu kỳ của cô, nhíu mày hỏi “Vừa nãy tại sao lại nói dối?” “Cái gì?” Hướng Tình vẫn chưa kịp định thần lại. Nhưng giây tiếp theo, trong tích tắc cô hiểu ra, cô nghiêng đầu, bốn góc trong phòng đều có máy quay “Anh theo dõi tôi?” “Là bọn họ theo dõi em! Tôi chỉ là vừa đúng lúc vô tình nhìn thấy ngay đúng đoạn đó thôi.” Lục Li Dã đính chính lại lời nói của cô, sải một bước dài tiến áp sát về phía cô “Em còn chưa trả lời tôi! Vì sao phải nói dối? Ngược lại Hướng Tình lại không hề tỏ ra hoang mang “Tôi cũng là phụ nữ! Người khác mở miệng hỏi tôi có phải cô có quan hệ với người đàn ông này không, chẳng lẽ tôi lập tức thừa nhận rằng đúng đúng đúng, tôi với anh ta có phát sinh quan hệ! Có cần đến mức độ đó không? Đây cũng đâu phải là chuyện đáng để khoe khoang, thân là một phụ nữ, tôi cũng phải biết da mặt của tôi không dày đến mức đó chứ? Chuyện trinh tiết tuy là tôi không quan trọng lắm, nhưng cũng đâu phải lúc nào cũng dễ dàng nói ra được, đúng không?” Câu trả lời của Hướng Tình, khiến cho Lục Li Dã “Xuy!” một tiếng, bật cười “Em luôn biết cách tìm lý do biện hộ không một kẽ hở! Thừa nhận em quan tâm tôi, khó như vậy sao?” “…” “Bổn thiếu gia dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của em mà?” “Được rồi!” Hướng Tình gật gật đầu “Tôi thừa nhận, tôi lo lắng anh có bị khiển trách không, đó cũng là một phần trong số đó.” Lúc này, Lục Li Dã cuối cùng cũng cảm thấy vừa lòng. Anh bỗng dưng móc tay, kéo đầu của cô áp sát vào ngực anh, tay bị thương còn lại của anh, vỗ nhẹ vào lưng cô “Đi ra ngoài thôi, ba mẹ em và nhóc quỷ Vũ đang đợi em ở bên ngoài.” Động tác của anh, không đơn thuần là trấn an của đàn ông đối với phụ nữ nữa, mà là kiểu tạm biệt của bạn bè. “Mọi người đều đến đây rồi sao?” Hướng Tình vui mừng ngẩng đầu lên. “Ừm.” Lục Li Dã gật gật đầu, lơ đãng buông Hướng Tình “Đừng nhắc đến anh với mọi người.” “Tam Nhi thì sao?” “Cũng không được.” Anh lắc đầu. “Được!” Hướng Tình gật đầu, đưa bàn tay phải lên cao hơn đỉnh đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói “Tôi thề, cam đoan không nói!” Lục Li Dã trầm ngâm một tiếng, không nói gì, châm điếu thuốc, rồi chỉ ra hướng cửa, ý bảo Hướng Tình đi ra ngoài. Vài tháng không gặp ba mẹ và bạn thân, đúng lý ra thì Hướng Tình phải cảm thấy rất vui và sẽ lập tức ôm chầm lấy họ, nhưng thực tế, cô tự nhiên đứng yên một chỗ mà không hề muốn nhích chân. “Anh ở trong đó, nhớ phải chú ý an toàn! Tự bảo vệ bản thân.” Cuối cùng Hướng Tình vẫn không yên tâm dặn dò anh. Lục Li Dã cuối đầu nhìn cô, không trả lời. Hướng Tình ngượng ngùng khẽ liếm môi, lại hỏi anh “Sau này chúng ta còn có cơ hội gặp lại nhau không?” “Có, chắc sẽ có thôi.” Chỉ là không biết là khi nào thôi! “Dạ, được…” Cho đến khi phải chia tay rồi, Hướng Tình mới phát hiện trong lòng mình có một chút buồn, mà nỗi buồn này không như trước đây. “Vậy tôi đi đây…” “Đi đi!” Lục Li Dã cuối đầu hút điếu thuốc trong tay anh. Hướng Tình đột nhiên tiến lên trước một bước, đưa tay vòng qua ôm lấy cổ Lục Li Dã. Anh rất cao, thế cho nên cô phải nhón chân để vừa với chiều cao của anh. Lục Li Dã khá bất ngờ… Khoảnh khắc cô dựa hẳn vào lòng mình, anh nghe được rõ ràng tiếng tim đập rộn rang trong ngực mình. Theo bản năng, anh hơi cúi người chỉnh độ cao vừa thích hợp với hai người, để cho cô ôm mình dễ dàng hơn. Anh vươn cánh tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô, nhẹ nhàng kéo cô vào sát lòng mình. Tay còn lại, anh đưa đầu điếu thuốc dúi vào trong gạt tàn thuốc. “Không nỡ đi sao?” Anh chọc và hỏi đùa cô. Mặt anh dúi vào mái tóc của cô, hít lấy hương thơm của riêng cô, trong phút chốc anh muốn tham lam giữ cô bên mình. Anh quằng tay vòng ôm lên lưng cô, rồi ra sức xiết chặt hơn. Hướng Tình tự vùi người mình dưới cổ anh, không lên tiếng. Hai chân nhón lên, bàn tay nhỏ bé của cô ôm cổ anh càng siết chặt hơn. “Sau khi trở về, tôi nhất định sẽ tìm em trước tiên.” Lục Li Dã hứa với cô. Hướng Tình hơi sửng sốt, thoáng chút rung động, theo quán tính cô hỏi ngược lại anh một câu “Không phải là Tam Nhi sao?” Lục Li Dã cũng cười cười theo cô “Cùng một lúc.” Trong lòng Hướng Tình, hơi có chút hụt hẫng. Cô không biết từ khi nào mà cô lại ích kỷ keo kiệt muốn tranh giành một người đàn ông với Tam Nhi. Cô cảm thấy bản thân mình cực kỳ xấu tính. Cô chậm rãi rời khỏi lòng Lục Li Dã “Anh bảo trọng.” “Mau mau ra ngoài đi, Ba mẹ em chờ sốt ruột lắm rồi.” Lục Li Dã cảm thấy bản thân mình không thích hợp với những cảnh tượng ly biệt như vậy. Trong lòng anh hơi buồn, cái cảm giác không dễ chịu chút nào. “Vậy tôi đi đây.” “Đi đi.” Lần này, Hướng Tình không ngừng lại nữa. Cô mở cửa, từ phòng hỏi cung bước ra ngoài. Cửa vừa đóng gập lại, chính thức chia cắt hai người ra hoàn toàn. Đúng khoảnh khắc đó, hai con tim, đều đồng loạt dâng lên chút cảm giác cô đơn, cảm giác buồn, cảm giác đặc biệt không hề dễ chịu. Lục Li Dã lại châm thêm một điếu thuốc. Hướng Tình đi ra sảnh lớn của đồn cảnh sát, thấy ba mẹ và Vũ Quỳnh lo lắng đợi chờ. Ngay lập tức cô khóc vì vui mừng, hưng phấn phóng đến chỗ ba người họ “Ba!! Mẹ, Tam nhi…” “Hướng Tình!” Ba người đều cùng lúc gọi tên cô, chỉ tích tắc trong một giây, Hoàng Ngân và Vũ Quỳnh đều nước mắt tuôn trào. Bốn người họ kích động ôm chầm lấy nhau, Hoàng Ngân đặc biệt vui nhất “Con bé này, cuối cùng cũng về rồi!! Mau, để mẹ nhìn xem, có bị thương chỗ nào không? Ở bên ngoài có bị ức hiếp không? Nhìn con kìa, ốm rồi, ốm hơn rồi…ốm tới mức…” Hoàng Ngân vừa nói, vừa không ngừng lau nước mắt.

làm vợ bác sĩ chương 73